banner
Nhiệt liệt chào mừng 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (7/5/1954 - 7/5/2024)

GDTH – Trang văn học nhà trường, số 2: Viên sỏi nhiệm màu.

Chủ nhật - 21/04/2013 20:44
Dienbien.edu.vn – Điện Biên với trên 13 nghìn nhà giáo và trên 120 nghìn học sinh phổ thông, sinh viên các trường chuyên nghiệp, trong đó có nhiều nhà giáo, học sinh, sinh viên yêu văn học nghệ thuật và có năng lực sáng tác với nhiều tác phẩm đoạt giải, đăng tải trên các báo và tạp chí trong và ngoài tỉnh, nhiều tác phẩm đã được xuất bản và nhận được sự mến mộ của công chúng.
Từ tháng 2 năm 2013 Ban biên tập website trân trọng mở chuyên mục mới – Trang văn học nhà trường đăng tải các bài viết, những sáng tác của thầy trò các nhà trường gồm các thể loại: thơ, tản văn, văn xuôi, nhạc, họa, …mỗi tháng có từ một đến hai số. Trân trọng giới thiệu và mong nhận được sự cộng tác của các nhà giáo, các em học sinh sinh viên cùng bạn đọc. Cảm ơn các tác giả đã gửi bài về chuyên mục.

Trang văn học nhà trường số 2 đăng truyện ngắn “Viên sỏi nhiệm màu” của tác giả Đặng Thị Oanh – trường Cao đẳng sư phạm Điện Biên do Vũ Hữu Cương, giảng viên trường Cao đẳng Sư phạm giới thiệu.
 
VIÊN SỎI MÀU NHIỆM
Tác giả: Đặng Thị Oanh
Trường Cao đẳng Sư phạm Điện Biên
 
Đã xẩm tối rồi mà trời vẫn mưa tầm tã, Lan ngồi ôm con nhìn những giọt mưa cứ thi nhau giỏ rọt ngắn, giọt dài dưới mái gianh trước hiên nhà, trong góc buồng. Cái mái nhà, gianh đã mòn, cũng đã đến lúc phải lợp lại mà tiền nong thì chẳng có. Chồng cô là bộ đội đóng quân ở đồn Biên phòng Tây trang. Hôm trước, anh viết thư về hẹn sau đợt tuyển quân này sẽ về nghỉ phép để lợp lại mái nhà cho hai mẹ con trước mùa mưa. Vậy mà năm nay sao trời mưa sớm thế, mới có tháng 3! Giá như có anh ấy ở nhà lúc này… Nhìn mưa rơi Lan không ngăn nổi tiếng thở dài buồn bã. Mỗi giọt mưa như nỗi mong chồng, thương con cứ rót mãi xót xa vào lòng chị.

- Ơ, có một giọt mưa nữa này mẹ ơi, nó vừa rơi đúng má con đấy mẹ ạ.

Lan giật mình, nước mắt chị đã tuôn dài từ bao giờ. Một giọt đã rơi xuống má cu Thành. Nhìn vẻ mặt ngây thơ của con chị không nỡ làm nó buồn, vội vàng quay mặt đi giấu hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gò má, lảnh tránh cái nhìn của nó. Chị vờ như vui vẻ:

- Ừ, nhà mình có nhiều chỗ dột nhỉ!

Thằng bé ngồi trong lòng mẹ. Như chẳng biết chuyện người lớn nên tỏ ra rất vui mừng. Nó luôn miệng đếm một, hai, ba khi nghe những giọt mưa cứ tí tách rơi vào chiếc chậu thau trong buồng của mẹ con nó. Với vẻ mặt ngây thơ, nó líu lo:

- Mẹ ơi, thích quá mẹ nhỉ! con muốn mưa thật nhiều để nước rơi đầy chậu mẹ nhỉ!

Thế rồi trận mưa đầu mùa cũng dứt, đã hơn 10 giờ, mẹ con Lan hì hục bê chậu nước mưa trong buồng đổ đi và bỏ màn đi ngủ. Cu Thành nằm bên mẹ, nhưng chưa chịu ngủ. Như mọi khi, nó cứ nằng nặc đòi mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe. Thương con, Lan cất giọng nhè nhẹ "Ngày xưa có một chú bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, hàng ngày chú phải vào rừng kiếm củi đổi cơm ăn… một ngày kia khi đi qua một dòng suối trong vắt chảy quanh co trong rừng, chú bé bỗng nhặt được hòn đá màu nhiệm…" Lan ngừng kể khi nghe tiếng thở đều đều của con. Cu Thành đã chìm vào giấc ngủ êm đềm trong lời kể của mẹ nó, với những bà tiên hiền hậu và viên đá màu nhiệm…

 Trời sao nắng quá, mới tết ra mà nắng cứ chói chang thế này! Lan tất tưởi dắt chiếc xe đạp ra cổng trường. Hôm nay là thứ bảy, cu Thành được nghỉ học ở nhà nên chị phải mau chóng về nấu cơm cho cu cậu ăn. Vừa dắt xe, Lan vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Gớm đã hơn 11 giờ rồi. Cu cậu chắc đói lắm đây.

- Mẹ ơi, mẹ ơi! Con có cái này tặng mẹ này!

Vừa dựng chiếc xe đạp vào sân, Lan đã thấy cu Thành chạy hớt hải từ ngoài cổng vào. Vừa chạy cu cậu vừa nói rất hứng khởi. Mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi bết những sợi tóc mai thành những lọn nhỏ trên chiếc trán dô. Quần áo lấm lem, ướt sũng. Con cún con theo chân cu cậu cũng lon ton chạy vào. Không biết nó chui từ đâu ra mà lông lá cũng ướt sũng, bê bết bùn đất. Nhìn con, Lan nóng hết cả mặt, không kiềm chế được, chị quát:

- Trời ơi! Con đi đâu về mà mồ hôi nhễ nhại, quần áo bẩn hết thế kia, Đi đâu hả? Không biết nghe lời mẹ gì cả, Mẹ đã dặn con như thế nào? Đi bêu nắng như vậy, ốm thì sao? cái roi của tôi đâu rồi. Ra kia! úp mặt vào tường cho tôi! Đi nhanh!

Vẻ mặt đang tươi vui hớn hở của cu Thành chợt biến sắc, nó không cười nói nữa mà ngơ ngác nhìn Lan với hai hàng nước mắt vòng quanh. Đang trong cơn tức giận, Lan lao ra hàng rậu trước cổng bẻ vội cái 1 cái roi định bụng cho cu cậu vài roi để nhớ, lần sau chừa thói bêu nắng!

Bẻ được chiếc roi, quay vào sân, Lan đã thấy cu cậu đã đứng úp mặt vào tường, để chờ chịu đòn. Con chó cũng ngồi cạnh, nó nhìn cu Thành với con mắt đầy chia sẻ. Thấy Lan lăm lăm cái roi trong tay tiến vào, nó sợ hãi chạy ra cổng.

Lan quật cái roi đánh tét một cái vào bờ tường, cu Thành giật bắn mình quay lại nhìn Lan với đôi mắt tròn xoe, đen lay láy, hai hàng nước mắt vòng quanh đang chực chào ra bên hai khóe mắt.

- Thành! Sao con không nghe lời mẹ! sao con không biết thương bố mẹ!  Tiếng Lan quát to.

- Con biết lỗi rồi, mẹ tha cho con! Tiếng cu Thành run bắn, lạc hết cả giọng. Nó đang cố kìm nén tiếng nấc trong cổ họng.

Lan giơ chiếc roi lên rồi  lại hạ xuống, cái thân hình mảnh mai, bé nhỏ của cu Thành đang run lên sợ hãi sau làn áo mỏng ướt bùn đất. Bỗng Lan sững người, nhìn kỹ vào mặt nó.

- Thôi chết, hình như nó đang sốt!

Lan buột miệng thốt lên và vội đưa tay sờ vào trán nó. Cái trán nóng bỏng, nhớp nháp mồ hôi. Đúng rồi, nó sốt thật rồi! Lan hốt hoảng buông chiếc roi, lật đật bế nó vào nhà. Thằng thành lúc này mới bật khóc tức tưởi. Nước mắt nó lăn giọt ngắn dài trên hai má hồng rực lên vì nắng. Lan thôi không mắng con nữa, chị nhẹ giọng vừa an ủi nó vừa thay quần áo, rửa mặt và lấy thuốc cho nó uống.

Bắt cu Thành lên giường nằm, Lan vội vàng xuống bếp cắm nồi cơm điện và xách cái rổ ra vườn hái rau. Sắp mười hai giờ rồi mà chưa được ăn cơm, con với cái, vừa nấu cơm Lan vừa lẩm bẩm trong miệng bực bội.

Ăn xong bữa cơm trưa đã gần hai giờ chiều, Thành thằng cũng đã đỡ sốt. Lan lại vội xách chiếc cặp ra sân. Vừa bỏ cặp vào rọ xe đạp Lan vừa dặn con chiều không được ra nắng.


Ảnh internet

 
Ngồi trong lớp, mà lòng Lan cứ như lửa đốt. Không biết cu Thành ở nhà có nghe lời mẹ không, hay là lại đi bêu nắng rồi? Vừa hết tiết 4, Lan vội vàng rẽ vào chợ mua vội vài xiên thịt nướng. Cu Thành rất thích món này.

Vừa bước vào sân, Lan ngỡ ngàng, sân nhà hôm nay sao sạch sẽ tinh tươm, nồi cơm ai đã cắm từ bao giờ. Cơm chín tới, đang tỏa mùi hương thơm ngào ngạt. Lan dắt xe vào sân, con chó chạy ra vẫy đuôi mừng rối rít.  Không biết ai đã tắm cho nó mà lông đã sạch hết những vết bùn bẩn hồi sáng. Cu Thành đi sau nó, bẽn lẽn chào mẹ. Lan hồi hộp, chắc là bố Cu thành về rồi. Bán tín bán nghi, Lan vào nhà, đi ra vườn không thấy chồng đâu, mới hỏi Cu Thành:

- Bố về đấy hả Thành?

- Không ạ! Cu Thành vừa đùa nghịch với con chó vừa trả lời mẹ.

- Thế ai quét dọn nhà cửa sạch sẽ thế này?

- Con quét mẹ ạ!

- Gớm sao hôm nay anh chăm chỉ thế, ốm mà cũng quét được nhà giúp mẹ cơ đấy!

Thằng Thành chỉ tủm tỉm cường không nói gì. Sau bữa cơm tối, Lan phải đi họp xóm, chồng không ở nhà nên mọi công việc trong ngoài, lớn bé đều đến tay chị. Giao bài cho Thành học xong, Lan cầm chiếc đèn pin sang nhà ông trưởng phố. Buổi họp đã kết thúc lúc 8 rưỡi nhưng Lan phải nán lại thêm nửa tiếng nữa để giúp bác trưởng phố ghi chép, tính toán tiền bà con trong phố quyên góp ủng hộ đồng bào bị bão lũ.

Về đến nhà đã hơn chín giờ tối, cu Thành đã học xong và đi ngủ từ lâu. Chiếc cặp sách được cu cậu treo ngay ngắn trên tường. Lan vội vàng bỏ màn cho con rồi lại vội vàng kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống bên bàn, soạn giáo án cho bài dạy ngày mai. Cầm quyển sách lên, Lan thấy có vật gì nặng, vương vướng. Ồ, một hòn đá cuội trắng tinh, trông nó giống hình một trái tim được kẹp trong một tờ giấy với những nét chữ non nớt: "Ngày mai là sinh nhật mẹ, Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Viên đá màu nhiệm này sẽ đem lại may mắn cho mẹ. Bố sẽ về,  nhà mình sẽ có nhà mới mẹ ạ! Con yêu mẹ!"

Lan lặng người đi trong niềm xúc động bất ngờ, viên đá đơn sơ mà mang lại cho cô một niềm vui vô bờ. Cô đứng lên đi về phía giường của con trai. Cu Thành đang ngủ say, đôi mắt khép nhẹ nhàng với hàng mi dày, đen nhánh. Cái miệng với hai làn môi cong tinh nghịch, khuôn mặt ngây thơ. Lan đứng lặng nhìn con ngủ hồi lâu trong niềm hạnh phúc, xen lẫn hối hận đang trào dâng trên khóe mắt. Thì ra sáng nay cu Thành đã ra bờ suối để tìm viên sỏi màu nhiệm để tặng cho mẹ nó nhân dịp sinh nhật nên nó mới bị sốt như thế. Vậy mà, chị nỡ mắng nó. Cái thằng gan thật, nó không nói gì cả! Mấy hôm trước, nó hỏi chị rất kỹ lưỡng về viên đá màu nhiệm mà nó đã nghe chị kể. Nào thì, viên đá màu nhiệm đó có thật không hả mẹ? Nó màu trắng tinh à mẹ?... Lan bận việc nên thường trả lời qua quýt cho xong chuyện:

- Có thật đấy con ạ. Nhưng chỉ khi nào con học giỏi và thật ngoan thì mới có thể tìm được viên đá đấy.

Cu Thành lặng thinh, không hỏi thêm nữa. Mấy ngày sau Lan thấy nó mang về nhà vài hòn đá rồi giơ lên ngắm nghía hồi lâu và dường như chưa vừa lòng nó lại lặng lẽ xếp chúng vào một góc… Chắc là sáng nay, cu cậu cho rằng mình đã tìm được viên đá màu nhiệm ấy nên mới vui mừng phấn khởi là thế.  Thằng bé biết thương mẹ nó! Lan lắc đầu, trách mình không hiểu lòng con. Thành ơi, mẹ yêu con! Con chính là hòn đá màu nhiệm của mẹ! Lan thì thào khe khẽ, đưa tay kéo chiếc chăn đắp cao lên phía ngực nó, rồi quay về bàn tiếp tục công việc soạn bài.

Ngày chủ nhật nhưng Lan vẫn phải chủ trì buổi họp lớp để chuẩn bị cho 26 tháng 3. Mãi tận 11 giờ Lan mới được xách cặp ra về. Vừa đến ngõ, Lan đã nghe tiếng nói cười trong nhà ồn ào quá. Cu Thành chạy ra đón mẹ vẻ mặt hớn hở:

- Mẹ ơi, đúng rồi nhé, đúng là hòn đá mầu nhiệm đấy mẹ a. Bố con về rồi đây này. Bố mua ngói về lợp nhà mới đấy mẹ ạ!

Tiếng ông trưởng phố từ trong nhà nói vọng ra:

- Chủ nhật cũng phải đi làm à cô Lan? Giáo viên bây giờ bận bịu quá nhỉ. Con gái tôi cũng vậy, cứ gọi là đi suốt ngày. Bà xã nhà tôi phải sang ở đấy để trông nhà cho chúng nó.

Lan đáp lời ông trưởng phố rồi đi vào nhà, chào mọi người. Hoàng, chồng cô đã về. Anh đang ngồi bàn chuyện lợp lại mái nhà với mấy bác hàng xóm. Thấy vợ, Hoàng cất giọng đùa tếu táo:

- Mẹ cu Thành đã đi làm về đấy à? Em ngồi xuống đây để anh và ban chỉ huy giao nhiệm vụ nào! Anh và các bác đang tính chiều nay sẽ lợp lại mái nhà đấy. Em có nhiệm vụ đi chợ, nấu cơm thết đãi mọi người.

- Trong bữa tiệc mừng mái nhà mới phải có măng đắng đấy nhé, thiếu món ấy là chúng tôi không công nhận nhà mới đâu.

- Lợp lại mái nhà để còn đón thêm một công chúa nữa chứ, cô Lan nhỉ?…

Mấy bác hàng xóm chen vào mỗi người một câu, tiếng nói cười râm ran. Lan đỏ mặt, ngồi xuống bên cạnh chồng.


Ảnh internet

Bốn giờ chiều hôm đó, mái nhà mới bằng Prô-xi măng đã được lợp xong. Sau bữa cơm mừng nhà mới, Chồng Lan và các bác hàng xóm lại xúm quanh ấm chè đặc sánh nói chuyện rôm rả.  Cu Thành ngồi gọn trong lòng bố, tay mân mê cái ô tô có điều khiển mà bố nó mới cho hồi sáng. Hai đợt trà đã dần nhạt nước, mọi người lần lượt ra về, bác trưởng phố về cuối cùng. Chẳng là bác ấy còn nán lại hỏi thăm Hoàng về tình hình khu vực biên giới. Bác ấy nguyên là bộ đội biên phòng mới về nghỉ hưu vài năm nay. Cu Thành đã ngủ ngon lành trong lòng bố từ bao giờ. Bế con vào trong giường, bỏ màn cho con, Hoàng mới nhẹ nhàng đi lại bên vợ, Lan vẫn đang ngồi soạn giáo án. Anh khẽ thì thầm:

- Đi ngủ đi em! Hôm nay em vất vả quá, Em có mệt lắm không?

Lan mỉm cười nhìn chồng, gấp lại trang giáo án và đi vào giường. Nằm trong vòng tay chồng, Lan thấy yên tâm quá. Chị như quên hết mọi điều phiền muộn ấm ức mà chị định bụng sẽ nói với chồng. Tiếng Hoàng thì thầm ấm áp:

- Anh thương em và con quá! Hôm trước mưa to, chắc nhà dột nhiều lắm phải không em? Lợp lại được cái mái nhà, anh cũng tạm yên tâm. Em và con  gắng chịu một vài năm nữa anh sẽ xây nhà em ạ.

Đêm về khuya thật yên tĩnh, nghe tiếng chồng thở đều đều, Lan biết anh đã ngủ say. Ngày mai, anh lại vào đơn vị rồi! Cuộc đời thật lạ kỳ! nhiều chuyện thật mà như mơ, mơ mà như thật. Lan vốn là một cô gái Hà thành, thương chồng vất vả nơi biên cương xa xôi, chị đã xin lên công tác ở nơi đây. Cuộc sống nơi mảnh đất mới này bao khó khăn vất vả nhưng chị vẫn cảm thấy ấm lòng vì chị có anh, có bé Thành, có học sinh, có bà con hàng xóm. Lan yêu chồng, thương con, yêu thành phố trẻ nơi biên giới này biết bao… Trong vòng tay ấm áp của chồng, Lan ngủ thiếp đi trong bao nỗi niềm suy tư. Trong giấc mơ của chị, bà tiên hiền hậu lại hiện về với những viên sỏi màu nhiệm.

Giới thiệu: Vũ Hữu Cương và phòng Giáo dục Tiểu học.

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Fanpage Ngành Giáo dục
Quản lý thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập501
  • Máy chủ tìm kiếm114
  • Khách viếng thăm387
  • Hôm nay79,118
  • Tháng hiện tại1,290,875
  • Tổng lượt truy cập70,580,765
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi