banner
Nhiệt liệt chào mừng 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (7/5/1954 - 7/5/2024)

CHVH - Cô giáo của tôi!

Chủ nhật - 18/11/2018 21:47
Tiết trời cuối thu, ông mặt trời chiếu những tia nắng vàng như rót mật xuống không gian. Gió thu thổi nhè nhẹ rắc những chiếc là phượng li ti như những chiếc lá me vương trên mái tóc. Đã gần bốn năm kể từ khi xa mái trường Tiểu học thân yêu ấy, hôm nay đi trên con đường này, bao kí ức về những ngày thơ bé cùng bạn bè cắp sách tới trường lại ùa về trong kí ức của tôi.
Con đường này tôi đã đi lại nhiều lần, chẳng lẽ gì tôi lại không nhớ rõ nó. Vẫn là con đường  rợp bóng cây với hai hàng phượng vĩ nở đỏ rực cả một góc trời mỗi khi hè về, là nơi tôi đã cùng bao bạn bè đứng dưới gốc cây say mê hàn huyên đến tận khi cha mẹ đón…
Xa xa, vài sạp hàng bán đồ ăn vặt vẫn mở cửa. Xưa, hội cái Linh, cái Thảo hay ra đó mua đồ ăn vặt rồi chia cho cả lớp. Khi thì cái kẹo mút nho nhỏ, khi thì gói thạch đá xinh xinh, lúc lại là cốc kem mát lạnh… Hương vị của nó thế nào, cái mát thấm đến tận ruột tôi ra sao, đến giờ tôi vẫn chẳng quên.
Cái cổng trường vẫn sừng sững đứng như bác bảo vệ trìu mến chào đón học sinh đến trường mỗi ngày, “bác” cầm tấm biển hiệu cũ đã được sơn sửa lại nhiều lần giơ lên đầy hiên ngang và tự hào. Mở cánh cổng sắt màu xanh lục, toàn cảnh trường hiện ra trước mắt tôi đẹp và rộng lớn. Sân trường với những hàng gạch đỏ nơi cả trường ngồi chào cờ, mắt hướng về lá cờ Tổ quốc phấp phới trên nền trời xanh, hát vang Quốc ca, Đội ca theo nhịp trống, nhịp kèn… Dưới gốc cây bàng cổ thụ kia là chiếc ghế đá mà thằng Dũng, cái Phương hay ngồi đánh cờ, cạnh đó là cái “sân sau” mà lũ con gái thường ngồi tâm sự, lũ con trai hay đùa nghịch đến ngã toạc cả chân. Ngay gần là phòng y tế - nơi lũ trò nhỏ từng òa khóc nức nở mỗi khi phải đến tiêm chủng. Còn nhớ năm lớp 5 mấy đứa con gái rúm ró khi cô ý sĩ gọi đến tên mình. Thấy vậy, thay vì động viên, cô chủ nhiệm chúng tôi cứ ngồi cạnh dọa: “Đau lắm đấy, đau lắm đấy…” Rồi cô chọc chúng tôi cười, thế là đã tiêm xong lúc nào không hay.
Đang ngẩn ngơ giữa sân trường với những hồi ức về những kỉ niệm xưa bất ngờ tôi chợt  nhận ra một bóng người quen thuộc trên dãy hành lang lớp học. Cái dáng người thanh mảnh, mái tóc hoa râm điểm vài sợi bạc, làn da ngăm ngăm lấm tấm những vết đồi mồi… Kia rồi, cô giáo của tôi, kí ức về cô lại ùa về trong tôi như một thước phim quay chậm.
 Còn  nhớ ngày ấy khi tôi lên lớp 5. Khác với Trung học cơ sở, ở Tiểu học, cứ mỗi năm chúng tôi lại được học một cô chủ nhiệm mới với những tính cách và phương pháp dạy chẳng hề giống nhau. Vì thế mà tôi bước vào lớp với tâm trạng hồi hộp, tôi lo không biết cô giáo chủ nhiệm năm cuối cấp này sẽ là ai? Cô là người thế nào?  dịu dàng hay nghiêm khắc? và liệu cô có quý tôi – một đứa học trò chẳng có gì nổi bật. Song những gì tôi lo lắng đã qua đi nhanh chóng khi cô bước vào lớp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là giọng nói trong trẻo “ Cô chào cả lớp mình nhé!” cùng ánh mắt nhìn trìu mến dưới đôi mắt sáng lấp lánh. Vượt qua những giây phút lạ lẫm ban đầu chúng tôi được cô làm quen, được nghe cô nói về những dự định của cô với lớp, được cô hỏi han về gia đình, mong muốn của chúng tôi trong năm học. Khoảng cách của cô với chúng tôi được thu hẹp lại ngay từ buổi học đầu tiên ấy. Riêng với tôi lần đầu gặp cô nhưng sao tôi như thấy như đã quen cô từ rất lâu rồi.
Trong lớp tôi là đứa học sinh trầm lắng. Tôi ít nói, và ít hòa đồng với các bạn bởi nhiều khi tôi mặc cảm và tự ti về năng lực của mình. Tôi không thông minh xuất sắc ở một môn học nào cả. Tôi cũng chẳng có tài năng gì trong các hoạt động phong trào, vì thế tôi luôn thu mình lại. Đặc biệt với môn văn tôi thấy mình trở nên bất lực. Những giờ văn trên lớp làm cho tôi chán nản, đầu óc tôi trống rỗng, tôi nghe cô giảng với ánh mắt vô hồn vì thế nên điểm văn của tôi lúc nào cũng đứng áp chót. Ban đầu, cô cũng khá bất ngờ, cuối giờ cô gọi tôi lại để hỏi lí do vì sao tôi học kém môn văn đến thế và tôi trả lời với cô rằng: “Em không có năng khiếu với văn và em cũng không hứng thú với nó cô ạ”. Sáng hôm sau, cô đến lớp, đặt lên bàn tôi cuốn sách “ Truyện cổ tích An- đéc- xen” và một tờ giấy “note” với dòng chữ “ Con thử đọc vài dòng xem, nếu không thích thì mang trả cô nhé!” Buổi tối nhớ tới quyển sách cô đưa tôi miễn cưỡng mở sách ra cố đọc trang đầu tiên, thế rồi trang thứ 2 thứ 3 … tôi bị hấp dẫn bởi nó lúc nào không hay. Tôi như đang lạc vào trong một thế giới thần tiên cổ tích với những, ông bụt, bà tiên … và cứ thế tôi đọc xong cuốn truyện lúc nào không hay. Hôm mang trả lại cô cuốn sách cô nhìn tôi trìu mến “ Sao con? Sách có hay không?” tôi cười ngượng nghịu…. và cô đã kéo tôi vào thế giới của văn học tự nhiên như vậy đấy. Kể từ hôm ấy, tôi chăm chỉ học văn hơn,  điểm số cũng vì thế mà ngày một cải thiện rõ rệt, tôi viết nhiều, tôi tham gia nhiều các hoạt động. Và cô luôn là người đồng hành cùng với tôi, để rồi hôm nay tôi trở thành một học sinh giỏi Văn như sự kì vọng của cô…
Ngắm cái bóng hình quen thuộc đó một lúc thật lâu, tôi chợt giật mình khi nhớ ra lí do mình tới đây. Khe khẽ bước vào phòng, tôi chào cô, cô nhìn tôi cười hiền hậu. Ngồi trong căn phòng chứa đầy kỉ niệm, tôi cùng cô nói chuyện cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cũ, cùng chia sẻ những sự khó khăn, mệt nhọc của ba năm qua. Khi ông mặt trời lên thật cao, chiếu những tia nắng  chói chang xuống mái tóc của bác bàng già, cô và tôi rời trường về nhà cô. Ngôi nhà nho nhỏ nằm trong ngõ mọi ngày yên ắng nay rộn ràng tiếng cười của cô và trò. Chồng cô đi vắng, hai anh chị con cô đi học xa,  nhà chỉ có hai cô trò với đĩa rau muống luộc chấm nước mắm, bát thịt kho trứng cút và nồi cơm trắng đạm bạc mà ngon đến lạ thường.  Cô bảo: “Cô ở nhà chán quá, ra trường dọn dẹp lại một chút cho đỡ buồn chân, buồn tay”. Tôi ở lại giúp cô, cô hỏi tình hình học tập của tôi, biết nay tôi là học sinh giỏi văn, cô vui lắm, đôi mắt với những vết chân chim sáng lên lấp lánh , trông cô như trẻ ra cả chục tuổi. Tôi biết cô vui vì tôi đã trưởng thành. Cô nói: “ Lâu lắm rồi mới có một đứa chịu về thăm cô và ở với cô cả ngày thế này, chúng nó cứ đến tặng hoa rồi lại đi…” Giọng cô trầm lắng và  ánh mắt buồn nhìn ra phía xa xăm…
Tôi hỏi về bệnh tình của cô, cô cứ cười, xoa đầu tôi bảo: “Em lo cho cô sao? Nhìn cô này, còn khỏe lắm nhé! Tháng sau cô về Hà Nội chữa bệnh, vào năm học cô vẫn sẽ chủ nhiệm các em nhỏ nữa mà, đừng có lo.”
Ánh nắng của buổi chiều thu buông xuống, ông mặt trời dường như đã thôi gắt gỏng, trải ánh hoàng hôn xuống khắp sân trường. Cô hiền từ vẫy chào tôi, lưu luyến…, mãi không rời…
Cô ơi! Con sẽ về thăm cô, cô giáo của con. Con biết rằng  con đường phía trước còn nhiều chông gai thử thách,  nhưng mỗi khi nhớ về cô nó sẽ luôn là động lực để con bước tiếp. 20.11 sắp đến rồi cho con gửi tới cô lời tri ân sâu sắc, cầu mong cho cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, thành công trong sự nghiệp trồng người. Cô sẽ luôn là người cô giáo yêu quý nhất trong trái tim con!
                                                                 Điện biên tháng 11 năm 2018

Tác giả: Đỗ Mai Trang - Trường THCS Him Lam

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Fanpage Ngành Giáo dục
Quản lý thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập361
  • Thành viên online1
  • Máy chủ tìm kiếm109
  • Khách viếng thăm251
  • Hôm nay46,800
  • Tháng hiện tại1,258,557
  • Tổng lượt truy cập70,548,447
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi