Có 52/421 tác phẩm dự thi đạt giải. Hội thi đã phát hiện được những “hạt giống Thơ” nảy mầm từ tình yêu nghề, yêu người thiết tha, cháy bỏng của các nhà giáo đang ngày đêm lặng thầm cống hiến công sức của mình cho giáo dục vùng cao và tình cảm tri ân thầy cô, mến yêu mái trường của các thế hệ học trò.
Ban Biên tập trân trọng giới thiệu với bạn đọc hai tác phẩm thơ đạt giải ba trong Hội thi.
Nếu
(Gửi tặng đến những người đã đang và sẽ trở thành những nhà giáo)
Kim Ngân – Quỳnh Trang
Học sinh lớp 11B5, Trường THPT Chuyên Lê Quý Đôn
Nếu có phép tiên
Biến tôi thành viên phấn
Tôi sẽ chẳng bao giờ
Làm bụi phấn bạc đầu cô.
Cô – người cầm phấn
Viết ước mơ.
Nếu có điều lạ
Tôi hóa thành cơn gió
Sẽ ghé thăm cô
Mỗi buổi trưa hè.
Cô – người đón gió,
Gửi tình thương.
Nếu có một điều ước
Tôi chỉ ước mình
Thành nốt nhạc.
Và cô – người mang giai điệu
Chẳng để nỗi buồn
Hóa thành bài ca.
Đêm lạnh buốt
Buốt thấu xương da
Đôi bàn tay ấy
Vẫn miệt mài
Giá tôi được làm
Một ngọn đèn khuya
Để suốt đêm
Cùng cô thao thức
Về ngày mai.
Bình minh!
Tôi giật mình
Trong lạnh giá
Tôi muốn làm hạt nắng
Gửi đến cô
Chút ấm áp
Chút niềm tin.
Kí ức ơi!
Xin đừng vội xa xôi,
Thời gian ơi!
Xin ngừng lặng,
Để giữ mãi
Những phút bên cô
Dù ngắn ngủi.
Bụi phấn rơi
Làm bạc mái tóc.
Gió đưa nhẹ
Chẳng chịu được nắng hè.
Nốt nhạc vui
Ngẩn ngơ không đến.
Để nốt buồn
Cứ mãi ngân vang.
Hạt nắng nhỏ rồi sẽ tan.
Thời gian rồi đi mãi.
Chỉ còn cô
Chỉ còn lại nỗi nhớ…
LÀM CÔ GIÁO
Đào Thị Minh Thịnh
Trường THPT huyện Điện Biên
Em ngủ say trên trang sách học trò
Mơ ngày mai mình là cô giáo.
Không lo mưa đầu mùa ướt áo
Lưng mẹ gầy che ngọn lúa xanh xao,
Không buồn vì nắng hạ gắt gao
Xuyên mái tóc cha đầy bụi bặm.
Con mang hết nỗi lo thầm lặng,
Con sẽ là cô giáo mẹ ơi....
Ngày hôm nay em ôm cả khoảng trời
Những trang sách học trò bé nhỏ.
Có giấc mơ em ngày xưa trong đó
Có sự vô tình làm nước mắt mẹ rơi
Có nụ cười hạnh phúc trên môi
Có nỗi lo mỗi khi đầu năm học
Cơm chưa no, áo còn chưa đủ mặc
Sách vở bộn bề ... tan biến ước mơ
Em vẫn còn nhớ những lúc ấu thơ,
Mẹ thường nói làm người sao cho đúng.
Cha là thợ đem ngôi nhà xây dựng
Vun đắp thành tổ ấm yêu thương.
Mẹ nông dân rất đỗi bình thường
Mà hạt thóc nuôi thành bao tri thức.
Thầy vẫn bảo “ Dân Yêu” là đích thực
Nghề làm thầy hạnh phúc bấy nhiêu thôi.
Những đôi mắt kia em muốn rạng ngời
Khoảng trời kia sẽ màu xanh thắm
Ước mơ kia sẽ không còn thầm lặng
Vượt đói, vượt nghèo tri thức ở bên
Giấc mơ nào rồi cũng sẽ hiện lên
Nếu ta biết nhìn về phía trước
Bài giảng hôm nay có bao điều mong ước
Vì em là cô giáo mà thôi.