Em ngủ say trên trang sách học trò
Mơ ngày mai mình là cô giáo,
Không lo mưa đầu mùa ướt áo
Lưng mẹ gầy che ngọn lúa xanh xao.
Không buồn vì nắng hạ gắt gao
Xuyên mái tóc cha đầy bụi bặm.
Con mang hết nỗi lo thầm lặng,
Con sẽ là cô giáo mẹ ơi...
Ngày hôm nay em ôm cả khoảng trời
Những trang sách học trò bé nhỏ.
Có giấc mơ em ngày xưa trong đó
Có sự vô tình làm nước mắt mẹ rơi.
Có nụ cười hạnh phúc trên môi
Có nỗi lo mỗi khi đầu năm học,
Cơm chưa no, áo còn chưa đủ mặc
Sách vở bộn bề ... tan biến ước mơ.
Em vẫn còn nhớ những lúc ấu thơ,
Mẹ thường nói làm người sao cho đúng.
Cha là thợ đem ngôi nhà xây dựng
Vun đắp thành tổ ấm yêu thương.
Mẹ nông dân rất đỗi bình thường.
Mà hạt thóc nuôi thành bao tri thức.
Thầy vẫn bảo “ Dân Yêu” là đích thực
Nghề làm thầy hạnh phúc bấy nhiêu thôi.
Những đôi mắt kia em muốn rạng ngời
Khoảng trời kia sẽ màu xanh thắm,
Ước mơ kia sẽ không còn thầm lặng
Vượt đói, vượt nghèo tri thức ở bên.
Giấc mơ nào rồi cũng sẽ hiện lên
Nếu ta biết nhìn về phía trước
Bài giảng hôm nay có bao điều mong ước
Vì em là cô giáo mà thôi.